Những chuyện của người đàn bà mang thai, sinh nở, cho con bú, ru con, nựng con, nhớ con, rồi con yêu mẹ, mẹ yêu con… tưởng chừng như là chuyện “xưa như trái đất”. Ngày xưa những năm tháng gian nan, người mẹ Việt dù có phải ăn độn khoai độn ngô vẫn ôm ấp ru rín con và dòng sữa mẹ vẫn tuôn trào nuôi con khôn lớn, dù có phải che chở cho con dưới tầm oanh kích của máy bay B52 trong những ngày rét mướt năm 1972, trẻ con nước Việt vẫn lớn lên và đi khắp thế giới, rồi những năm hậu chiến gian nan, người mẹ đã phải chắt chiu từng giọt sữa, từng thìa nước thịt, từng miếng tóp mỡ để nuôi con vượt qua những ngày sài đẹn để rồi đứa con mình lớn bồng lên, xa mình đi, hoàn toàn trở thành “kẻ khác”, đứa con còi cọc ngày nào bước đến bục vinh quang (ví dụ như là nhận… huy chương vàng trong kỳ thi olympic Vật lý quốc tế chẳng hạn)… Vâng những chuyện như thế dường như giờ đây vẫn chìm nghỉm, khuất mờ trong cõi u minh, phủ bụi thời gian, chưa bao giờ được hiển hiện lên trang sách bằng những dòng văn chương, chưa bao giờ giới văn bút nước nhà coi đấy là một đề tài lớn có thể viết lên những tác phẩm lớn. Thư Gửi Con NXB Hội Nhà Văn 2012 Thái Kim Lan 235 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16Neh6aNbVAOqWLzWpZZW0IpwArwGZgm3https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1