TIÊU-ANH-PHỤNG nói: Thật là buồn thãm thay! Tôi nghỉ lại cái bổn phận tôi ngày hôm nay đây: Tuy tước trọng quyền cao nội trào chánh, nhưng mà: buồn riêng thảm trộm chẳng khỏa khuây. Bởi vậy cho nên: Vào ra luống những châu mày, ngồi đứng vẫn thường ủ mặt. Số là: Ngày nọ nhơn lúc lịnh Thiên-tử người điền điệp chốn Sơn-Đầu, gặp phải bọn hung đồ Sơn-Khấu nó toan làm hại. Cơn ấy thiếp vẫn xưng hùng xưng bá ở một góc trời riêng tại Phụng-San, nhơn khi rảnh nhàn du, gặp sự bất bình mới ra tay cứu giả. Lịnh Thiên-tử người nhớ ơn ấy nên đem thiếp về trào, phong cho làm Đại Nguyên Nhung, thống lãnh quân binh thập vạn. Thiếp đả thọ quờn vua lộc nước, không lẻ lại quen theo nghề củ; mới biễu em thiếp về sơn trại giỡ hết trại dinh, đem hết lương thực và lâu-la về trào. Em thiếp đi cũng được nửa trăng dư, nhưng sao không thấy phản hồi cũng lạ. Tiêu Anh Phụng Loạn Trào Cuốn 1 NXB Xưa Nay 1936 Tú Tòng Khê 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1GxUCM8ApvQfWcXsxUzt8BocarCNex7gzhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1