THOA được chừng bốn tuổi thì cả nhà không còn hy vọng gì nữa. Cái buồn khổ cũng không cay độc lắm, vì họ đã dư biết từ lâu. Tuy trước đó cha mẹ Thoa vẫn tự nhủ : « Con bé chậm nói cũng nên » nhưng trong tiếng thở dài đã rõ ràng có ý chán nản. Họ lấy những trẻ chậm miệng nhất trong chỗ quen biết để làm chừng, đợi thêm tám, chín tháng nữa cho già thời hạn : Thoa chỉ bấm be ấm ứ không thành một lời nào. Sau cùng, ông bố nói lên trước nhất cái câu mọi người chỉ dám nghĩ thầm * Con Thoa nó câm thực rồi. » Họ hàng nín giữ riêng lấy những lời bàn ra nói vào và cha mẹ Thoa cũng ít khi thở than. Người ta đã cam tâm chịu lấy cái tai họa. Tiểu Thuyết Xanh NXB Nguyễn Thế 1959 Đỗ Đức Thu, 140 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1gftZa7c1a2yjuLD70tJTuoSRoBEX62LHhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1