CHÂU-VĂN-DỎNG NÓI: Thôi thôi nàng. Nàng đừng tự tử, để tôi phân lại cho nàng nghe. Nầy nàng ôi, tôi vẫn biết cho mang thương tôi nhiều lắm, nhưng mà tôi xét lại phận tôi rất đỗi khó lòng. Như ai thì chẳng nói làm chi, chi như tôi là một người cũng có học hỏi ít nhiều, vả lại tôi là một vị quan Đỏ nữa. Nếu tôi mà đi lấy vợ người ta thì cỏ gì nhục nhả bằng và luật nhà binh cũng không bị tôi nữa. Nàng phải biết dàm nhơn thê tử mạc hân hoang, thê tử dâm nhơn là sự nang. Vả lại hậu hồn điền thổ vạn cổ chi thù. Làm một người đờn ông mà chết vì dân thì danh lưu vạn cổ, chớ còn như chết về đờn bà, mà nhứt là lấy vợ người ta bị chúng đâm chủng chém thì cái chết ấy chẳng có giá trị gì. Vậy xin nàng hãy tha tôi một phen đặng tôi sống tôi có lo cho rồi nghĩa vụ của tôi. CA VỌNG CÔ: Nầy nàng ôi! nàng hảy dắn tầm lặng nghe tôi phân lời trái phải! Cái cảnh của tôi đây, tôi tự biết nàng thương tôi bễ khô non sầu! Song le tơ hồng kia, ông xe chưa săn mối cho nên khiến rối buổi đầu! Than ôi! éo le thay cho đôi, ta tạo công sao xui khiến lắm chuyện cơ cầu. Đã thương nhau mà phãi lở dỡ cho đôi lứa mình. Tình Là Bễ Khổ NXB Bảo Tồn 1937 Nguyễn Thành Long 28 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/158_Txv7w2VPIl1zNFKgK25FAIoricZdZhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1