Có những con người ngay từ khi sinh ra, nghề đã chọn lấy họ. Nếu là nghề báo – ở một đứa trẻ sơ sinh, tôi ngờ rằng xem xét kỹ dưới lòng bàn chân, trong lòng bàn tay ắt sẽ thấy nhiều dấu vết chằng chịt. Như màn nhện. Như bàn cờ. Nó báo hiệu đường đi những chuyến viễn du của tương lai. Lưu Đình Triều là một nhà báo. Nhà báo? Nếu không đi, chỉ khép kín trong bốn bức tường điều hòa máy lạnh, không phóng một tầm mắt nhìn đăng quan sát từ chân mây đến cuối trời, liệu trang viết ấy có là chất liệu sống hay chỉ là những xác chữ vật vờ? Không đi, không sống thử hỏi lấy gì mà viết? Nếu viết chăng, con chữ ấy cũng hóa thành xác ướp? Tổ Quốc Không Có Nơi Xa NXB Trẻ 2011 Lưu Đình Triều 191 Trang File PDF-SCAN Link download https://thuvienleducanh.vn/detail/to-quoc-khong-co-noi-xa https://drive.google.com/file/d/14ltrmDlLvoXh5vsBSNHVzDPtKd6rviwIhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1