Văn chương trong truyện Tố Tâm, tôi đã có dịp giới thiệu trên mặt Nam Phong tạp chí. Hôm nay tôi lại muốn bình luận đến nữa, nên đem ra đọc lại, cố ý xem chừng cái tình cảm trong lúc đọc truyện. Vừa đọc được một phần đầu, tâm hồn đã thấy mê man chìm đắm vời câu chuyện vui thú êm đềm, như thấy mình cũng cùng với đôi bạn thiếu niên "lang thang trong các làng quê, hay vơ vẩn ở giữa đồng lúa chín", như được cùng thưởng thức cảnh trời đêm thanh vắng ở bãi biển Đồ Sơn mà nghe cái giọng nỉ non âu yếm của kẻ giai nhân tài tử, bấy giờ hình như mình đã bị bao bọc trong một làn không khí, một cái hoàn cảnh riêng đầy dẫy những tình yêu đằm thắm. Cái mỹ cảm ấy rồi lại cùng vời cái câu chuyện mà đổi khác, nó giảm đi dần dần mà thay cho một mối tình sầu bát ngát. Tố Tâm chết, Đạm Thủy buồn, đối với cái chết ấy, lòng mình cũng lấy làm thương tiếc đau đớn lạ thường, mà cái vết thương của Đạm Thủy dường như chạm sâu vào trong quả tim, thớ thịt của người ngoại cuộc. Lần này không phải là lần đầu tôi mới đọc truyện, nhưng mà lần nào cũng giống lần ấy, tôi vẫn không thấy chán lại vẫn thấy cái hay ở lời văn, cái khéo ở câu chuyện. (Cảm nhận người đọc: HOÀNG NGỌC PHÁCH) Tố Tâm (tiểu thuyết) NXB Chân Phương 1922 Song An 120 Trang File PDF-SCAN Link download http://183.91.2.157/opac/wpDetail.aspx?Id=3337https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1