ÁI-HOA NÓI: Đứa nào đó ? Bây ra nhà sau mời cô Kim-Hoàn ra cho bà nói chuyện nghé! KIM-HOÀN (bước ra) NÓI: Thưa chị! Chị mới cho đòi em! ÁI-HOA NÓI : Phải ! Em ngồi ! Cũng không có đều chỉ lạ Chuyến xe lửa chót về hơn nữa giờ rồi sao mà ông sấp nhỏ chưa về, chắc là trẻ xe ; có lẻ ở luôn trong xưởng đêm nay. Chị buồn quả có ý mời em ra đây nói chuyện chơi vậy mà! KIM-HOÀN NÓI: Thưa chị! Chị thương em quả em lấy làm cãm đội, nhưng em càng nghĩ đến ơn trọng hậu của chị chừng nào thì em càng thẹn nỗi buồn tanh của em chừng nấy! ÁI-HOA NÓI: Chị khuyên em mải, sao mà em cứ buồn hoài, không hiểu tại làm sao ? Chị cũng đã biết ; ông ở nhà đây với em, tuy là nghĩa anh em, chủ bác cũng kể cho là ruột thịt, nhưng mà đải em có ý tệ bạc một chút; chị đây hằng khuyên giải, xem chừng người cũng nguôi lần sự giận ông già em khi trước; có xây đều chi thì chị đây cũng hết lòng che chở cho, vậy có gì đâu mà em phải buồn; hủy bỏ qua đi em! Tội Của Ai NXB Đức Lưu Phương 1932 Nguyễn Thành Châu 38 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1_zFmj1WgUGgqpz9wH2ah8FJZH4U67VaVhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1