Đợi gần hai tháng trời mới lại có một đêm mưa to và một buổi sáng tạnh ráo. Doãn lim dim mắt nhìn cái mái nhà gió đêm qua thổi bay từng mảng dạ đề hở cả dui tre. Chàng toan chữa lại bức tranh, nhưng sau lại thôi, vì chàng cho vẽ thế là vụn vặt quả. Nhưng cái mái nhà thủng làm chàng lo sợ: nếu mai kia họ đem dạ mới lợp lại, màu mái nhà đổi khác thì bức tranh của chàng đành vứt đi. Chàng cúi xuống vẽ thật mau. Được một lúc, chẳng tự nhiên mỉm cười vì một cái ý nghĩ ngộ nghĩnh thoảng hiện trong ốc. Mình chỉ cốt vẽ muốn cho người ta ở nhà dột mãi, không cho người ta lợp lại mải nhà nữa. Rồi chàng buồn rầu tự hỏi không biết làm sao họ lại có thể sống trong cải nhà đỏ được. Mấy mảng bè rau rút màu xanh già, mùa thu rắc hoa vàng lấm tấm, lại càng làm tăng vẻ bẩn thỉu của vũng ao tù, nước đen đầy những vàng và sặc mùi bùn. Ngay bên cạnh chỗ chảng ngồi là một đống phân phủ bùn kín và những đảm rác đầy ruồi, nhặng; từng giòng nước vàng tử tử chảy về phía ao bên những đám cỏ xanh, ngọn lên cao vút, non tươi, khỏe mạnh. Tối Tăm NXB Đời Nay 1936 Nhất Linh 194 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1-YV6QjmAaTf1-wUixV2FKEgjWWuovodEhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1