“Những ngôi nhà nằm rải rác trong (…) thung lũng hẹp (…) Xung quanh núi cao chớn chở (…) Những thân cây bồ lời cao vút đứng rải rác trên con đường đi làm cho con đường vắng vẻ một cách man rợ (...) Những ngày (...) của tôi ở xóm Diêu Viên như đầy tiếng chim và đầy sự im lặng cao cả, man rợ”. Ở cái nơi vắng vẻ, im lặng, cao cả, man rợ đó, có một cô gái: “Nàng phản ứng chậm chạp, cử động khoan thai (…) tôi có cảm tưởng nàng chịu ảnh hưởng (…) của thiên nhiên hoang dã (…) Tôi yêu quý sự nghiêm cẩn trì trọng đó của loài đá tảng, của thân cây rừng hơn là sự bén nhậy linh hoạt của giống lau sậy”. Chuyện tình của cây rừng trầm mặc, thế mà đọc rồi cứ vẩn vơ nhớ mãi, như nhớ tiếng róc rách của một “con suối mùa xuân”(1) chưa thấy bao giờ... Trầm Mặc Cây Rừng NXB Văn Nghệ 1986 Võ Hồng 129 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1eDKkOprwq0OtYcNoaF2khmEk-RT-LsYxhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1