Lúc trước ở quận Song-la, Có một quan phũ tên là Trần-Sinh. Văn vỏ lão rất thông minh, Con cái không có một mình lo riêng. Các quan văn-vỏ thêm phiền, Rộng lòng bố thí mấy thiên bạc vàng. Bò, trâu tôi mọi dư ngàn, Quyết lòng làm phước bạc vàng như không. Người đồn Am-tự linh thông, Phật thường giáng thể cửa không hãi hà! Nào nại non nước gần xa, Cả hai ông bà lên tự cầu cơn. Đâu dè lại có một ông, Làm quan Thị vệ phủ trong ai tay. Ngày nay tới chốn phật đài, Hai bên khi ấy kết này cùng nhau. Giữ lòng sau trước như nhau, Kết làm bằng hữu nghèo giàu sá chi. Gìn lòng hai chủ tương tri, Sau sanh trai gái kết thì sui-gia. Nói rồi từ giả về nhà, Nào hay Trần thị lòng đã thọ thai. Ngày nay không gái cũng trai, Phiền ông thi hết của hoài cho dân. Ông bà mừng rỡ trăm phần, Ăn chay khẩn dáy mãng tuần sanh thai. Muối dưa mặn lạt không nài. Xin cầu cho đặng một trai cùng người. Trần Minh Khố Chuối Thơ NXB Bảo Tồn 1932 Nguyễn Đức Lương 16 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1j0LdeMsI9Cp5Q5HCZxdJR3BFSq0TGG8whttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1