NHỰT-CHÁNH NÓI: Sao em không lấy thoàn cho lớn. BẠCH-ĐIỆP NÓI: Thưa Trần lang! Trong lúc nguy cấp em chụp đặng chiếc thoàn nầy là phước lắm, nếu chậm chút nửa thì vợ chồng ta đều bỏ mạng rồi. Lúc em chụp đặng chiếc tiều thoàn chèo tuốc tới thơ viện đặng rướt chàng mà không thấy thì em kinh khủng trăm phần, không biết vì sao mà chàng tới đây đăng ? NHỰT-CHÁNH NÓI: Hủy, qua bị một trận gió bay qua tới đây, qua tưởng là chết rồi. Em ôi! Nơi chơn núi nước tràng lai láng, chốn đầu non hùm gấu la vang. Qua tưởng là tánh mạng khôn toàn, may hiền-phụ nặng tình tiếp rước. Kìa kìa coi cọp beo chạy nghễu nghĩnh, vậy xô ghe cho xa. BẠCH-ĐIỆP NÓI: Dạ thưa phu-quân ! Nước ngập chừng vài ngày thì giụt xuống, còn đây xuống Trường-an it là mười ngày mới tới, nếu vợ chồng ta đi chiếc thoàn nầy nửa chừng nước giựt chắc phải mắc cạn giữa núi, đã vậy lại không có tiền gạo trong thoàn thì làm sao mà ăn, em đã tất nghĩ rồi. Trần Nhựt Chánh Chưng Con Bướm NXB Xưa Nay 1931 Nguyễn Thanh Sử 56 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/15W_2OU8Xk3deiyg6A4bJQExnb-g94C4Hhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1