Nhằm khi an lạc nước nhà, Hết con khói lửa quốc gia vững vàng, Sanh linh đặng chử thanh nhàn, Ngậm cơm về bụng loại đàng âu ca, Văn phòng cất bút chép ra, Tích xưa lưu hậu ngâm nga giải sầu. Có người ở quận Dương-Châu, Cửa nhà xịt xạt bấy lâu nương mình, Ra vào nơi chốn rừng xanh, Chuyên nghề rẫy bải toại tình thú quê, Cuốc mai hai vật đồ nghề, Nuôi thân qua bửa trăm bề thảnh thơi. Tuổi nay dả bảy mươi rồi, Chồng là Trần–lảo vợ người Lưu-Nương, Phu-thê bền chặc tào-khương, Mấy mươi năm chẵn yêu thương trọn niềm, Thuận hòa chồng thảo vợ hiền, Gia-đình lạc thủ rất nên đẹp lòng. Hết thu rồi lại sang đông, Ông Bà gần buồi trần hồng lìa xa, Thảm thương chồng vợ tuổi già, Không con nối hậu mới là lo toan. Trần-Ông buồn bã thở than, Chẳng người kể tự nghỉ càng xót đau, Vợ chồng bàn bạc cùng nhau, Tinh bề làm phước mong cầu sanh con, Ông Bà đồng ý làm nhơn, Của tiền bố thi hết còn quảng chi. Trần Sanh Ngọc Anh NXB Xưa Nay 1936 Khấu Vỏ Nghi 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1GblfnrZpXwVzTlYQyGTBei51HhdR03AHhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1