Bệnh-nhân sực tỉnh giấc, kéo cái chăn gia xám, để lộ ra một khuôn mặt võ gầy, xanh rớt của những người «ăn phải nước ngược» về. Hai con mắt sâu hoắm nhìn vơ-vần quanh phòng như mắt hết cả tinh thần, hai bàn tay gân-quốc đặt hai bên cạnh giường run lẩy bẩy... Trong phòng còn bốn chiếc giường nữa đều có người nằm, người nào cũng chùm kin từ đầu đến chân trong những chiếc chăn dạ xám. Cái im-lặng, lạnh-lùng, ghê-sợ nơi bệnh-viện làm cho bệnh-nhân phải rùng mình. Có lẽ anh ta thấy lạnh. Có lẽ anh ta đã nghe rõ tiếng đập cánh cửa tử thần bay lượn quanh mình. Có lẽ anh ta đã nhìn thấy cái bàn tay xương cầu, nặng-nề của thần chết giơ gần đến cổ anh ta để chực bóp... Nhưng chưa! cái giờ cuối cùng ấy chưa đến được, vì anh ta vừa nghe có tiếng rên la thảm-thiết của một người bạn « đồng-viện » ở góc phòng. Trong Bóng Tối NXB Trung Bắc Tân Văn 1936 Thanh Châu 112 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1iqSEe7_R1B-YkcQ1pKBdrI4Omdkv5AkXhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1