Bạn bè đã về hềt. Đứa còn lại bên tôi cuối cùng vẫn là Thúy Hạnh. Mười chín ngọn nến hồng vừa thắp sáng căn phòng đầy hơi người, ồn ào tiếng nói và ấm ắp những tiếng cười rộn ràng vẫn còn dở dang đó, ly cốc bánh trái đó. Và, tôi đây - Nỗi buồn lại căng đầy trong đôi mắt, héo hắt trong nụ cười. Hạnh giúp tôi thu dọn mớ ly giấy quăng bừa bãi. Tôi bâng khuâng nhìn dấu vết cuộc vui tàn. Nhớ Khải ! Nhớ ngẩn ngơ, nhớ quắt quay nồng nàn. Nhớ muốn điên, muốn chết đi được. Bạn bè, nụ cười, tiếng hát vừa bỏ tôi ra đi, vừa trả tôi về với thực tại. Chả hiểu lúc này có đứa nào còn nhớ đến tôi không nhỉ ? Chúng nó vô tư như lũ chim non. Chúng nó nhởn nhơ phè phỡn như những đứa con nhà tỷ phú không bằng. Tự dưng lúc này tôi ghét chúng nó kỳ quặc. Chẳng đứa nào nhìn tôi thông cảm, chẳng đứa nào than thở với tôi một câu. Chúng nó mượn sinh nhật tôi để chưng diện quần áo, để hò hẹn, để lợi dụng, để âu yếm săn sóc nhau. Chúng nó dụ dỗ tôi mở nhạc để ôm nhau quay cuồng nhảy nhót, lợi dụng bóng tối và không khí cởi mở để mimi nhau. Từ Giã Thơ Ngây NXB Xuân Thu 1981 Dung Saigon 232 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/10iMR5Ag5Y4buZ6xbjODS8BHC87FzfRAfhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1