Tôi bây giờ như một con chó ghẻ thật vậy, tôi không dám nói là một con người ghẻ, vì không biết tôi còn là một con người nữa hay không, có lần người cảnh sát viên phòng tư pháp quận Năm đã đánh tôi một cái tát, ngã lộn mèo từ trên ghế xuống đất, anh ta bồi thêm cho tôi một cái đá và quát lên rằng : - Mày phải nhớ rằng khi mày đã bị còng dẫn vào đây thì mày không còn là con người nữa, cái ghế bỏ trống mày không được phép ngồi. Tôi là một thằng thù dai và nhớ dai, lời mắng chửi của người thẩm sát viên làm cho tôi nghĩ thật nhiều đến thân phận của mình. Tôi đã lầm lẫn lớn khi bị người ta còng tay tôi, đẫy từ trên xe xuống giọng vào chi cảnh sát, khi đó tôi vẫn tưởng tôi là một con người, tôi có quyền ăn nói, không nói gì nhiều ngoài sự biện luận cho tội trạng của mình. Cái ghế thì dành cho con người đặt bàn tọa lên. Người thẫm sát viên đã làm tôi vỡ mộng. Ý nghĩ ngây thơ trong trắng của tôi bị phản bội tàn nhẫn. Tử Tội Hoan Hỉ NXB Nam Phương 1972 Nguyễn Thụy Long 191 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1DRr-ivhPDuHTIhGds3l11CJHLeSSKDWmhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1