Khi nghe tin, Minh chỉ mỉm cười. Là vì Minh khi nào cũng tin ở sự công bằng của tạo hóa. Khi nào chàng cũng yêu đời một cách tha-thiết, tuy rằng đời đòi phen đã làm cho chàng đảo-điên khốn-khô. Việc ấy đối với chàng cũng như đám mây thoảng qua. Một ngày kia đám mây ấy sẽ tan, khi ấy thanh-danh của chàng sẽ chói lọi rực rỡ hơn trước. Vã lại đã bao phen miệng đời từng phun vào mặt chàng những lời thị phi tàn ác. Thế mà chàng vẫn điềm nhiên khoanh tay phưỡng ngực trông thẳng vào mặt đời rồi chàng chờ, chàng chờ cái ngày mà tia ảnh sáng của chân lý sẽ dọi vào. Khi ấy mặt trái của đời sẽ lộ ra với những vẽ tàn khốc khốn nạn của nó. Chàng thường tự bảo : «Ta phải tin ở ta, miễn là linh hồn ta trong sạch, ta cần phải bước lên trên những lời mai-mĩa vu khoác không chính đáng của người đời». Tuyệt Vọng NXB Đắc Lập 1934 Xuân Lữ 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1gNvNgwcJBPDyDZeYeI5ZCosCwfuUZhsrhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1