Cái đời tôi là một đời văn chương, sinh nhai về văn chương, hiển-đạt về văn chương, trong thân-thế nhẹ-nhàng, vì văn-chương, ngoài được anh em quí-mến, cũng vì văn-chương thực là có duyên với văn chương, tới nay đã 40 năm có lẻ, muốn cho vui truyện thì không truyện gì vui bằng truyện văn-chương. Nguyên-tắc. Hai chữ văn-chương nguyên là chữ Tàu, nhập tịch nước ta đã lâu ngày, thông thường truyền khẩu, lần-lửa quen tai, hồn-nhiên là một tiếng nước ta vậy. Ý nghĩa chữ văn-chương là thế nào? Văn là vẻ đẹp. Chương là cung bậc. Ở trong giời đất, cái gì mà có vẻ đẹp, có cung bậc đều gọi là văn chương cả. Văn-chương là tinh-hoa của giời đất, tâm-huyết của loài người. Cái nguyên-lác của nó rõ-ràng ở trước tại mắt chúng ta, có thể nhận ra được. Ta thử ngửa mặt lên mà trông, mặt giời, mặt giăng, các vi tinh-tú, gió, mưa, mây, tuyết; đó là văn của giời. Ta thử cúi đầu nhìn xuống mà xem, sông, bẻ, núi đồi, cỏ, cây, sâu, bọ, chim, muỗng; đó là văn của đất. Trên giời, dưới đất, hợp thành một áng đại quan. Nào những khi nước chảy, gió reo, mưa sa, sấm động, nào những khi chim hót, muông gào, côn-trùng réo-róc, thành ra vẻ đẹp tự nhiên, khúc điệu tự nhiên, hình như toàn thế thế-giới là một bầu thế-giới vàn-chương cả. Văn Chương Việt Nam NXB Tân Dân 1937 Nguyễn Can Mộng 24 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1xqS1AylQnCn70ves3vEkzgOQyXuOYv2Zhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1