Đương khi gió mát, vừa thuở trăng thanh, buồn thẩn thơ nơi chốn Lữ-đình, nhơn cảnh đẹp, lại động tình khiển hứng. Lúc bấy chừ, tôi mới suy nghĩ trong mình, vì khiển hứng nên hư có hai lẻ : hứng mà nên là đọc sách ngâm thơ, còn hứng mà sái là trà đình tửu điếm. Bởi vậy cho nên, tôi mới trở vào nơi chốn thơ trai, đặng lục sách cũ mà xem những cổ kim sự tích. Khi tôi xem đến bộ VẠN-HUÊ-LẦU này tự thũ chí vĩ, thấy cũng có nhiều gương đáng đề mà rắn đời, bởi vậy cho nên tôi phải liều công khó nhọc dịch ra, hầu để cho bọn thanh-niên nhơn lúc rảnh xem chơi nói gương tốt bỏ gương hư, đặng mà sữa nhà trau mình cho vuông tròn cái nhơn-phẩm. Kìa như Bao Công, là Tổng trào một trang danh dự, phận làm quan hằng nắm giữ chữ trung-cần, gìn một lòng trên ngay chúa dưới thương dân, chẳng sợ lũ gian-thần, cho nên người đều gọi Thiết-điện-vô tư rất đáng. Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Cuốn 4 NXB Xưa Nay 1929 Nguyễn Chánh Sắt 44 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1vkxAlauHhUQKS8Yuv55yLwZYnJot3nXlhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1