Trong học-đường, từ lớp đệ nhứt tới đệ tứ niên, học-sanh đã tập đặt nhiều lối văn xuôi, như lối kỷ thuật, tả cảnh, tả chân, thư-tín, phân tích văn-chương và văn luận-biện. Lối nào cũng có chỗ khó, chỗ hay riêng. Các trò phải lão thông ngôn-ngữ nước nhà, phải có đọc nhiều, thấy rộng, phải thực hành qui-tắc về mỗi lối văn, mới mong tạo được tác-phẩm hoàn toàn, tuyệt-bút. Mà khó nhứt và hay nhứt là lối văn luận biện: Khó nhứt vì trong lối văn này không những phải hồng văn, bác lảm, phải rỏ thấu qui-pháp văn chương, mà nhứt là phải có khối óc vững-vàng, cái lý-trí tinh-vi, huyền diệu, cái trí hiểu lanh lẹ, sâu-xa, cái trí minh đoàn chắc chắn, rở ràng và kho luận lý huy-hoàng, sung-thiệm. Trí tưởng tượng và tiếng văn sức, văn hoa không dũ làm cho bài văn luận biện hóa ra kiệt-tác. Người ta bảo học-sanh tỏ ra mình là kẻ biết suy cùn xét cạn, biết phân-biệt chánh tà, chở không bão đặt văn vần lập-lòa, phù-phiếm... Văn Luận Biện NXB Chấn Thanh 1937 Lương Ngọc Luông 93 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1wkWVC8d9V06GLTdCidfVPyN66OTstpsNhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1