Hoàng đứng thẳng lên, vươn vai hít vào phổi một làn hơi đầy ắp gió biển. Chàng nhìn ra mặt biển mông mênh đằng trước, nghĩ tới Diễm đang ngủ đằng sau Hoàng chợt có ý nghĩ rằng Diễm quả thực đáng thương hại, tha thứ nhiều hơn là trách móc. Nàng yêu chàng Sống và hành động đến cùng để chứng minh tình yêu ấy Thế thôi ! Mỗi người biểu lộ tình yêu một cách. Cách bày tỏ của Diễm tuy hơi quá đáng nhưng không phải là không làm cho Hoàng xức động, chỉ khác là nổi xúc động đến sau những khó chịu, bực bội và cáu giận điên người. Hoàng nhìn mặt biển, chàng nghĩ đến Diễm ngủ phía sau. Giấc ngủ vui thú, an bình và tin tưởng Hoàng sẽ ở lại cạnh nàng. Ở lại mãi mãi và phải yêu nàng vì đã chìu nàng. Hoàng thở dài. Chàng quay lại nhìn Diễm ngủ. Hoàng tự nhủ rằng Diễm thật thơ ngây, trẻ con và — có thể — là nàng «tốc kê» tý tỉnh ! Vào Vùng Giông Bão NXB Minh Cường 1969 Nguyễn Đình Thiều 350 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16AhzyVwKwRLXG43g6l3mkfxZQYqEvxR4https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1