Mỗi khi tôi trông thấy cái sẹo còn hằn ngang trên trán bạn Nam-Xuyên là mỗi khi tôi phái nhớ tới một câu truyện nực cười... Vì cái sẹo ấy không phải là dấu vết của cái mụn nhọt để lại, cũng chẳng phải di tính của cái vấp đầu sây trán. Cái sẹo ấy ai ngờ, lại là vết thương tình... Khi ấy bạn còn là một giáo-viên giấy trường tư thục. Mang chức trách một nhà « mô phạm », tuy vậy bạn còn trẻ lắm. Tuổi bạn chẵn hăm ba, song mới trong bộ mặt khả-quan, người ta cho bạn là một cậu trai non hai mươi mười tám, trên khuôn trái soạn sinh-sắn và trắng-mịn, lộ ra hai con mắt long lạnh những tình-tứ dịu–dàng, khi nhìn ai hình như có sức thu-hút đá nam châm, hay là có sức cảm-hóa của thôi miên-thuật. Rồi dưới cái mũi dọc dừa nhỏ-nhắn, như vẽ ra một cặp môi thanh-tủ, thường dâu diêm hai hàm răng đều đặn và trắng nõn. Bạn ít cười lắm, song mỗi khi ban mím miệng cười thì nụ cười ấy thật là « trăm hoa đua nở. Tóm lại bạn là một trang tu-mi nam-tử, lại có cái nhan-sắc của bạn thoa-quần. Vết Thương Kỷ Niệm NXB Lê Cường 1934 Hoàng Bút 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1WxvKCeIvf4fwLC-SdtQQ2Ha5_9dTjuTihttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1