Mặt nhưt chinh-chinh, ánh nắng dịu lần. Đồng hồ khách-sạng đỗ bốn tiếng liền nhau. Hai đứa nhỏ thôi chơi, chạy a lại ôm mẹ: « Má ơi ! Hai con đói bụng lắm.» Đứa kéo áo, đứa kéo tay, hun hích lăn xăn lịch xích. Bà Hồng-Phước lấy bánh cho con, hai đứa nhỏ để lời cám ơn rồi chơi dởn như thường. Hồng-Hoa thấy tình cảnh ấy mà lụy đào ướm chảy. Than ôi! Với nàng thì mẹ ghẻ nàng cũng khuyến khích và châm nom tận tình. Lời tình nghĩa cũng chẳng thiếu chi, nhưng sự nựng niệu, tưng tiêu thì không có. Bà làm ngơ dường như không biết rằng nàng quả cần dùng, nên nàng lật đật xẻ thơ coi cho khỏa lấp bớt sầu. Chẳng có chi lạ, chỉ có mấy tấm hình danh-sơn thắng cảnh, nào là bờ bễ minh mông, cánh đồng thâm thầm, dãy núi lờ mờ, chòm cây rậm-rạp ; lại vài ba câu văn vắn tắc, ký thăm, hay tô-điềm vào mấy bức họa của thợ trời tạo ra cho người ngoạn thưởng ấy mà trót mấy năm nay nàng chẳng được hàn-hạnh để chơn đến bao giờ. Nàng để mấy phong thơ lại trên bàn mà mặt mày coi như nhẫn lắm. Mẹ ghẻ nàng muốn nói đều chi không biết, đã hai ba lần chiếp miệng, nhưng rồi cũng lặn thinh. Vì Nghĩa Đoạn Tình Cuốn 1 NXB Nguyễn Văn Viết 1931 Việt Dân 40 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1P8_vCOL12J4IjfukNEIS8nMnVE27oWNrhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1