Hoa mai đã từ từ lìa cành, cánh hoa rơi rớt, màu vàng đã úa, tiếng pháo mừng xuân đã giứt nổ, quanh trời im lặng buồn hiu. Đầu tháng giêng sắp đến, hoa vạn còn đỏ lói khoe màu trước nhà quan Phủ Đô-Thanh-Phong ở Hà-Tiên. Trên chiếc án hương còn bay ngui ngút, mành treo sáo phủ, liễn, chấn còn rực rở vui mừng. Hiên ngoài, trên thềm đá, tựa chiếc lang cang, một tiểu thơ có sắc đẹp mơ hồn lộng lầy, đôi mắt sâu sâu, dưới cập chơn mày đen rậm, gương mặt trái soan, vóc mình tầm thước, ẩn trong bộ áo màu đen, làm cho sắc da càng trắng muốc như ngà như ngọc. Mấy lắng tóc phất phơ trước tráng, làm cho khách nhìn càng sai đấm cái đẹp mê hồn. Nàng gái này là con trưởng của quan Phủ Đỗ-Thanh-Phong tên là Đỗ-lang-Khanh. Lang Khanh đứng nhìn ra bể, thấy con sóng chập chờn mặt nước nhố nhăn, dường như tâm hồn nàng đang cùng lượng sóng kéo nhau chạy tít đến chơn trời xa xuôi mơ mọng. Bỏng nàng giựt mình vì nghe tiếng đọng, một giọng oanh khẽ hỏi: Chị ạ, chị nhìn cái quái gì ngoài mặt bể mà em xem hình như chị mê mẩn tâm thần như thế? Vợ Hiền Của Tôi Quyển 2 NXB Bảo Tồn 1937 Việt Đông 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1utjC1muPUDMcu3w70K-yD_tsqB2mKODghttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1