Gió lạnh... lạnh quá. Dung đã đóng chặt cửa mà hình như gió lạnh thổi và và ở bên ngoài vẫn thấm vào tận trong phòng làm mọi vật đều như phủ một lớp sương lạnh. Cả cõi lòng Dung đêm nay nữa, lại lạnh lùng. Dung đã tắt đèn to và đề đầu giường cái veilleuse. chăm chú đọc cuốn chuyện « Đời Mưa Gió » để cho quên... quên gì? Dung cũng chẳng rõ Chỉ biết rằng lòng Dung hiện đang băn khoăn với ngàn nỗi lạnh lùng nó đang đè nén, ép ghi, ray rứt không người. Dung mơ hồ nhìn khắp phòng. Một im lặng hoàn toàn và một trống rỗng đang ôm ấp lấy Dung và co Dung vào một sầu não khó tả. Lạ quá, Dung không hiểu sao đêm nay sự lạnh lùng lại có một sức ám ảnh mãnh liệt và bi hiểm đến như thể, chưng như không bao Dung tưởng-tượng được. Năm ngoái 15 tuổi, Dung thấy mình ngây thơ quá. Cái tuổi vô tư lự ấy với cái tâm hồn trong trẻo, chưa vẫn một... ý nghĩ đen tối nào đã kéo Dung vào một thế giới trẻ con nguyên chất: Dung đã nhí nhảnh như con chim vành khuyên vơ nắng vào vật áo và tung ra giữa bầu trời sanh ngắt mà cười tươi như hoa. Vui Vẻ Trẻ Trung NXB Thái Bình Dương 1938 Khúc Hà 12 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16k9sCwvUOucCJDiutJXzdlVzu9xrLtW_https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1