Nơi khuê-phòng, nghe tiếng dế ngầm tư lương khúc thảm. Thốn-thức canh thâu, sương lồng nguyệt rọi nhớ bạn tình-lang, lụy ngọc chứa chan. Chốn huệ-viên, để chơn ngẩm cảnh hầu giãi cơn sầu. Đêm nay là đêm chi, khiến cho ta đây suy nghĩ lắm chuyện cơ cầu, nữ nhi thân luốn ưu sầu. Nghĩ luốn đớn đau, muốn cùng tri âm đặng tỏ đôi lời chuyển đò có nghĩa, đã chực hờ bạn lại nơi nao, thệ có trời cao. Thấy trăng già, thẹn kiếp ta vô duyên xấu số. Nguyệt lảo khéo trêu đành, hại chi lắm cọt khách hồng-nhan, không thể thở than. Vì ngọn gió đông khiến nỗi tuyết sương hoằng cây điểm bạc. Hồ phận má hồng, lâm hoàn cảnh buộc đành phải rơi châu, trằng-trọc canh thâu. Sao chẳng nhớ khi, rút khăn lau lệ, nay chia tay chịu cắt đoạn tình. Bài Ca Bản Tây NXB Bảo Tồn 1935 Tân Sơn 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/19UGcGn0LmxC_SFmi9aAuY0Ir22Piivnzhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1