Lê-Trung-Ngôn là một người ăn học giỏi, nhưng tánh ý chàng không chịu nịnh hót và lo lót với ai? bởi vậy cho nên học tới mười năm trời mới lên lớp nhứt. Mà trong mấy năm ấy, chàng gặp lắm thầy chẳng tốt, ăn hối lộ của cha mẹ học trò, và thấy lắm bạn học một trường ỷ giàu rồi kiêu căng đánh phách. Bởi vậy cho nên lắm lúc thầy giáo phân phán sự gì bất minh bất chánh, thì chàng cực lực phản đối ngay chở không hề tuần vị chút nào. Vì cớ ấy mà thầy ghét, chủng bạn không ưa, hễ có việc gì vào thua, thì thầy xử huề cùng là xứ quấy. Lê Trung-Ngôn thấy cha mẹ buôn bán kiếm từ đồng su các bạc nuôi chàng ăn đi học, đẳng-đẳng mấy năm trời, thời chàng thương lắm. Vì vậy cho nên mỗi khi đi học về thì chàng giúp đỡ cho cha mẹ, chẳng kể chi là mệt nhọc. Nhằm ngày nghĩ học thì chàng mượn tiền cha mẹ đếm bánh đội đi bán kiếm tiền lời mua giấy mực mà học, chở chẳng khi nào dám mở miệng xin cha mẹ một đồng su. Chúc Phận Cam Go Cuốn 3 NXB Nguyễn Văn Viết 1932 Nguyễn Bửu Mộc 46 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1tQYZdhC8GiJERYVD9dp9JKU9gHtMpKRGhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1