Thiết tưởng Phật-giáo nước ta, thịnh hành nhất đời Lý đời Trần, mà những đời ấy, cũng là thái bình thịnh trị ở lịch-sử nước ta, trên tự thiên-tử dưới đến thứ-nhân, ai cũng mộ đạo tu hành, minh-tâm kiến-tinh, còn ai không tu chăng nữa, cũng biết giữ tinh nhân từ, tránh điều tội lỗi, chả thể mà thời kỳ ấy biết bao người anh hùng hào-kiệt, tiết-nghĩa hiền lương, đó chả phải là Phật-giáo cũng ngầm giúp cho vương hóa lắm ru, song xét ra Phật-giáo vẻ-bang, nhân-tâm thuần thiện như thế, chẳng qua cũng nhờ ở hán học thịnh hành đó thôi, vì hán học có rồi rào, nên chúng nhân mới hiểu ý nghĩa nhiệm mầu trong kinh sách, vì có hiểu nghĩa kinh sách, nên mới biết đường chính phải tu, nẻo là phải lánh, tới nay xem ra, thời rừng phúc tiêu điều, bề tham đầy rẫy. Phật-giáo đối với bậc tân học trong quốc dân, hình như có tư tưởng hoài nghi, ít ai sùng bái, tuy có số đông người vẫn cúng rạng tu trai, nhưng chẳng qua chỉ vị cần ranh lợi, hay tiến độ gia thân, hoặc nhương trừ tai ách. Kinh Dược Sư Diễn Âm NXB Trương Phát 1932 Trân Bảo 26 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1JsijpxNuFY0Mok7zp2JwyEwK3HekHeGehttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1