Bản kinh Bốn mươi-hai chương này là một bản kinh Phật thuyết lần thứ nhất, nói tách rõ phép Tứ đế để độ cho bọn ông Kiều trần-Như đang tu sai đạo, mà cũng là bản kinh dịch chữ Phạn ra chữ Hán trước nhất. Giá trị của bản kinh này thế nào, cứ đọc trọn bộ và xuy cái ý của hai vị Tổ sư dịch trước các kinh, cũng đủ hiểu rồi. Thế mà, tôi xem trong các nhà mới học Phật bây giờ, ít người biết đến mà chỉ chăm chăm xem những bộ kinh cực kỳ cao thâm như Hoa nghiêm, Pháp hoa, Lăng- nghiêm v. v. đẻ khi gặp nhau, đem ra đàm-luận cho vui câu chuyện, hỏi đến công phu tu-tập thì thật lờ mờ! Đi xa từ gần, lên cao từ thấp ; đó là cái công lệ học đạo, không thể học liệp đẳng được. Nói ngay như lối học thể-gian, cũng còn phải noi từ tiểu học đến trung-học, sau trót mới đến đại học, huống chi đạo Phật cao thâm vô hạn. huyền diệu vô cùng ư ? Bảo đứa trẻ mới chập chững chạy ngay con đường ngàn đậm, tôi lo sợ cho tôi và các anh em nhiều lắm, cho nên tôi cố đánh bạo dịch bộ kinh này. Trên đầu có đức Như-lai, tôi đâu dám tự mệnh là kẻ chứng đạo mà đòi dịch kinh, chẳng qua ốm lâu vớ được thuốc hay, thì mách cho anh em một hội một thuyền biết để mà liệu bề chạy chữa đó thôi. Phật Nói Kinh 42 Chương NXB Đuốc Tuệ 1938 Thiều Chửu 28 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1a_cuPgk-7v4YbGdw9mhS3hE8FfjLiOXEhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1