Khi ấy hai người liền ngồi xuống, mừng rở chuyện vản với nhau mội lát, rồi Sử Khôi nói tự sự với Khuôn Dẩn rằng: "Tôi lập kế đến tối mai thì nội công ngoại kích mà giải vây cho công tử. " Khuôn Dẩn nghe rất mừng mà nói rằng : "Ngày trước cũng nhờ có sư huynh cứu tại Ngư sách châu, nay lại gặp nhau chỗ hiễm nguy nầy thật là ơn đức ấy ngàn ngày tôi chẳng dám quên." Sử Khôi nói : "Xin Công tử chứ ngại, thôi lo bề giải vây mà thoát nạn." Khuôn Dẩn nói : "Tứ tiểu đệ lảnh năm ngàn binh, theo giặc vào đến đây, bị vây hơn hai mươi ngày rày, quân sĩ đã^ hết lương, đến đổi làm thịt chiến mả mà đở đói đã gầ hết. Nnư vậy mà chịu cũng không thấu, nên chết đói đã hơn phân nữa rồi. Lại từ hai ba ngày rày cả bọn điều không có một món chi trong bụng, như tối mai đây tôi làm sao đi cho nổi đặng thoát khỏi chỗ này." Phi Long Diễn Nghĩa Cuốn 3 NXB Tín Đức Thư Xã 1951 Trương Minh Chánh 226 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/11LUxmOOY0nfzAqW-wPIzLQ0xtt1NLgIIhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1