Hai vợ chồng anh nọ, hảy còn tuổi đương thời lo làm ăn tấn bộ với đời, lòng chẳng chút bạc bài tữu thực. Chồng thì ưa phước đức, vợ lại mến lợi danh. Từ tơ duyên kết nghĩa chỉ thành, nên sự nghiệp mấy ngàn trở lại. Chồng thì tâm quảng đại, vợ thì tánh lẫn kiên; Chồng hằng ngày lo những phước duyên, vợ thấy vậy mới kêu chồng mà can giản. Này anh nó ôi! Hơn trót cả năm dư mấy tháng, không thấy anh lo bề xử thế tề gia; sớm khuya anh cử ở trong nhà, lạy tới lạy lui niệm Phật. Vậy em xin hỏi thật ; anh có việc gì? Mà coi như mất trí mất tâm, thấy có khi hay ngủ hay nằm; lại có lúc la đau la nhức. Làm hạnh người khổ cực, tương rau trai giới mà thôi. Anh làm vậy sợ không rồi, nhứt thân sanh nan bảo. Phu Thê Ngôn Luận Phật Giáo Qui Nguyên NXB Nguyễn Duy Minh 1929 Ngộ Chơn 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1f8r0QuiGxd5go9j6jp-OmR2L81Q0hOQShttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1