Đời có lành dử, thì có thưởng phạt. Có thưởng phạt, thì có Thiên-đường, Địa-ngục. Muốn siêu minh cùng nơi lòng, muốn đọa ám củng nơi bụng. Phật tại tâm, nếu biết tưởng phật trong lòng, thì thấy được phật, hễ biết thức tự bỗn tâm kiến bồn tanh, thì được giác ngộ. Bỏ hết sự trần, kéo tri vào cõi hư không phải trọn tin, bền chí diệt được vô-minh, thì mới đến cỏi tuyệt đối. Tu thì đừng tu ích kỷ, lo cứu người thoát khỏi, phải coi như nghiệp duyên, chung hơn nghiệp duyên của mình. Tiên chánh kỷ nhi hậu hóa nhơn. Trước sửa mình cho chánh, sau mới dạy người. Lại có câu: Dục tu kỳ chân, tiên chánh kỳ tâm. Muốn tu thân, trước sửa lòng cho chánh, rồi lo trau giồi âm đức. Cầu bất chi đức, chỉ đạo bất ngưng điên. Người mà chẳng tội đức, thì chỗ tột đạo chẳng bên vậy. Tịnh Độ Gia Huấn NXB Bảo Tồn 1932 Võ Thời Hưng 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/17qXE4J-ygdmzmZs1v_zRTEMJcR_G4Ntghttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1